Dàn ý
Mở bài: Giới thiệu về người em định tả
- Người em định tả là ai?
- Người đó làm nghề gì?
Thân bài:
a. Tả ngoại hình
- Vóc dáng
- Khuôn mặt
- Mái tóc
- Trang phục
b. Tả hoạt động
- Những việc làm hàng ngày của người đó là gì?
- Thái độ của người đó đối với mọi người thế nào?
Kết bài: Tình cảm của em với người đó
Bài siêu ngắn
Mỗi ngành nghề đều có giá trị khác nhau, dù là lao động chân tay hay lao động trí óc chỉ cần đó là lao động chân chính, hợp pháp thì đều được coi trọng và tôn vinh. Bố em là một người lao động giỏi, bố là một người thợ xây, công việc tuy vất vả nhưng thành quả làm ra lại thật ý nghĩa.
Bố em làm công việc xây dựng cũng hơn mười năm rồi. Nghề thợ xây của bố chính là nghề đi xây dựng mái ấm, công trình cho mọi người. Mấy ngày nay bố em đang làm công việc xây nhà cho bác Thứ, hôm nay chỉ có một mình bố xây và một người phụ. Bố đứng trên giàn giáo cao, dáng người nhỏ bé nhưng rắn rỏi kiên cường. Em nhìn bố đứng trên đó có cảm giác rất sợ, thế nhưng bố vẫn làm việc thoăn thoắt. Một tay bố cầm thước, một tay cầm chiếc bàn xoa, tay kia gạt vữa tay này xoa cho vữa bám vào tường và làm phẳng bề mặt. Bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh tím than của bố đã dính đầy xi vữa, thấy cả những mảng mồ hôi ướt đẫm.
Trời nắng nóng, bố chỉ đội một cái mũ cối trên đầu, mồ hôi của bố nhỏ từng giọt từ trên mặt xuống như mưa. Đôi tay của bố xây lên bao ngôi nhà đẹp, thế nhưng công việc nặng nhọc cũng làm cho đôi tay của bố trở nên thô ráp, nứt nẻ. Cầm bàn tay chai sần của bố em lại thấy thương bố thật nhiều.
Em rất trân trọng và tự hào về bố, về công việc của bố đang làm. Tuy có nhiều vất vả nhưng bố đã góp phần xây dựng lên bao mái ấm, công trình đẹp. Đối với em, bố mãi là người thợ khéo léo, tài ba và là người mà em yêu quý nhất.
Các bài mẫu
Bài tham khảo 1:
Anh Tạo là một công nhân xây dựng tại một công trường gần nhà. Vào một buổi sáng chủ nhật em được theo anh đến xem nơi đang làm việc.
Đây là công trường đang thi công xây dựng một ngôi nhà năm tầng. Mấy chục công nhân đang lao động khẩn trương trên một khoảng đất tương đối rộng. Góc này, mấy người đang trộn vữa, góc kia mấy người đang xếp gạch tiếp tế cho tổ xây dựng trong đó có anh Tạo. Anh Tạo có vóc người to lớn, khỏe mạnh, nước da sạm đen vì nắng. Anh đội chiếc nón nhựa màu vàng va mặc bộ quần áo “ bảo hộ” màu tím than mới được phát; tay đi găng bằng vải bạt dày. Anh đứng vững trãi trên một giàn giáo, trước mặt là một bức tường dài xây dở dang, cao ngang thắt lưng. Dưới giàn bên phải anh là một xô vữa, bên trái là một đống gạch. Thoạt tiên, anh dùng dao xây xúc một ít vữa phủ đều lên hàng gạch trên cùng của bức tường. Sau đó, anh lấy tay trái nhặt lên một viên gạch đặt ngay ngắn lên chỗ mới trải. Rồi một tay anh giữ viên gạch, tay kia dùng dao xây gõ nhẹ vào nó. Cuối cùng, anh đưa dao gạt những chỗ vữa thừa ra ở các viên gạch. Chuyển sang hàng gạch khác, anh đặt viên đầu tiên so le với viên gạch ở hàng dưới. Anh đặt viên gạch nằm ngang trên tay rồi chém nó làm hai nửa, ướm một nửa để chêm vừa khít chỗ so le đầu hàng. Đôi tay anh liên tục hoạt động một cách nhịp nhàng, khéo léo. Thỉnh thoảng, anh rút trong túi ra một chiếc dây dọi để kiểm tra độ thẳng của bức tường đang xây. Tay cầm đầu dây ngang tầm mắt, anh nheo mắt và mỉm cười, hài lòng với việc mình làm. Mặt trời càng lên cao, bức tường trước mặt anh lại càng cao thêm. Ánh nắng mỗi lúc một gay gắt, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt chữ điền của anh đang thi nhau rơi. Những tiếng cười nói rôm rả của mấy anh công nhân làm vơi đi nỗi vât và trong công việc.
Em ngước nhìn bức tường anh đang xây cứ cao dần thêm mãi và nhìn anh với vẻ đầy thán phục, anh đang huýt sáo bỗng dừng lại, nở nụ cười tươi nói:
- Chú em thấy “mê” cái nghề thợ xây của anh không?
Bài tham khảo 2:
Trong không khí thi đua lập thành tích chào mừng ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam 22-12, trên công trường xây dựng, mọi người nhộn nhịp trong một ngày lao động mới. Có một bác công nhân bước lên giàn giáo với một nụ cười tươi rói trên môi làm em nhớ mãi.
Bác tên là gì nhỉ? Em cũng không biết nữa. Chỉ thấy một thân hình vạm vỡ, cân đối đang bước lên giàn giáo. Lúc này, bình minh vừa hé rạng làm cho thân hình bác càng thêm nổi bật. Bác đứng đó với đôi chân vững chắc, tay cầm lấy một viên gạch đỏ hồng. Bác thành thục trong từng động tác đến tuyệt vời. Vừa dùng tay trát xi măng, bác vừa khẽ huýt sáo một điệu nhạc êm đềm, trông bác rất yêu đời.
Đôi mắt bác ánh lên niềm tin và nghị lực. Nắng vàng rực rỡ. Những làn mây trắng thong thả lượn lờ như muốn thưởng thức công trình của bác. Mặt trời càng lên cao, thì bức tường của bác cũng cao dần.
Thời gian trôi qua, bác vẫn đứng đó, đôi chân giang ra trong tư thế vững chãi, đôi tay thoăn thoắt. Đẹp nhất là khi bác mỉm cười, nụ cười tươi rói, thật đáng yêu. Mái tóc vốn màu đen xanh, nay sương gió nắng mưa đã nhuộm thành nâu đỏ. Bộ quần áo bạc màu ướt đẫm mồ hôi.
Bỗng tiếng kẻng báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên. Mọi người lần lượt thu dọn dụng cụ, rửa chân tay chuẩn bị xuống nhà ăn. Bác công nhân của em vẫn miệt mài với công việc, số hồ đã trộn từ trước đưa lên chưa làm hết, nếu nghỉ bây giờ, số hồ còn lại ắt sẽ bị hỏng. Có lẽ nghĩ vậy mà bác cố gắng thêm ít phút nữa tận dụng hết số hồ còn mới thu dọn đồ đạc, bước xuống giàn giáo cùng anh em ăn mía.
Em chưa biết tên bác nhưng việc làm của bác đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc về sự tận tụy, hết mình vì công việc chung. Bác là tấm gương trong lao động cho tuổi nhỏ chúng em học tập.