Truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của nhà văn O.Hen-ri đã thể hiện tình yêu thương cao cả giữa những người nghèo khổ. Đây là một bức thông điệp khẳng định sứ mạng và sức mạnh của nghệ thuật chân chính. Câu chuyện kể về cuộc sống chật vật của những người hoạ sĩ nghèo: hai nữ họa sĩ trẻ Xiu và Giôn-xi sống cùng căn hộ với người họa sĩ già Bơ-men. Những khó khăn về vật chất đã vắt kiệt sức sáng tạo, khiến họ lâm vào cảnh bi đát. Cụ Bơ-men suốt bốn chục năm mơ ước vẽ một bức kiệt tác mà không thực hiện được, đành phải ngồi làm mẫu cho các họa sĩ trẻ để kiếm chút tiền còn nuôi thân. Giôn-xi bị sưng phổi, bệnh tật và nghèo túng đã lấy nốt của cô niềm tin vào cuộc sống. Chỉ còn lại Xiu mòn mỏi với những bức vẽ và ám ảnh bởi suy nghĩ của Giôn-xi: Cô gái bệnh tật ấy đang đếm từng chiếc lá rơi để chờ định mệnh phán quyết mạng sống của chính mình, với niềm tin khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì cô sẽ ra đi... Không gian cuộc sống của những con người khốn khổ ấy lạnh lẽo u ám như mùa đông, nặng trĩu những buồn lo. Thế nhưng, sự nghèo khó bệnh tật không làm cho những con người ấy trở nên xa cách, vô cảm. Họ đã quan tâm, lo lắng cho nhau một cách chân thành. Xiu đã không quản ngại ngần mà ngày ngày chăm sóc cho Giôn-xi, cô luôn động viên, lo lắng cho Giôn-xi bệnh tật đang mất niềm tin vào cuộc sống. Cụ Bơ-men thì khác, cụ không chăm sóc tận tình mà hành động của cụ đã khiến bao người cảm động và biết ơn. Vào cái đêm bão tuyết lạnh lẽo ấy, chiếc lá thường xuân đại diện cho sự sống của Giôn-xi tưởng chừng đã rụng thì nó vẫn còn hiện hữu trên bức tường. Chiếc lá đã khiến Giôn-xi suy nghĩ lại, cô bắt đầu lấy lại ham muốn được sống, cô dần dần khỏi bệnh. Nhưng có một sự thật rằng, chiếc lá ấy chính là tác phẩm để đời của cụ Bơ-men, cụ đã vẽ nó và cụ đã chết vì bệnh sưng phổi sau cái đêm bão tuyết ấy. Thật vậy, giữa họ là một tình cảm yêu thương cao cả mà không ai có thể phủ nhận. Một người họa sĩ già sẵn sàng hi sinh để người khác được sống. Tác phẩm của cụ chính là tuyệt tác không chỉ trong nghệ thuật mà trong tâm hồn của con người.