Từ tuổi ấu thơ, dòng sữa ngọt lành của mẹ cùng những câu hát ru êm đềm đã nuôi ta khôn lớn. Trong Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ, bức họa về người mẹ tiêu biểu cho những nét đẹp của người phụ nữ Việt Nam. Đó là mẹ trong tảo tần, gánh vác bao nặng nhọc nuôi con khôn lớn. Mẹ giã gạo để đem lại hạt gạo trắng ngần, giọt mồ hơi mẹ rơi giữa bộn bề vất vả. Hình ảnh của mẹ trên những nương cao, mẹ đi tỉa bắp giữa nũi rừng đại ngàn, trong ánh mặt trời oi ả ngày hè . Hay đó là khi mẹ đi chuyển lán, đạp rừng, băng ra chiến trường để giành trận cuối. Công việc của mẹ gắn liền với tình yêu, hi sinh cho cách mạng, việc nhà cũng là việc nước. Người mẹ Tà Ôi chấp nhận mọi gian khó, hi sinh để kịp có hạt gạo, hạt ngô nuôi quân, cho trận chiến ngày mai còn ác liệt. Nhưng bừng sáng trong tâm hồn người mẹ là tình yêu thương vô bờ bến dành cho đứa con. Từng từng hình ảnh lao động vất vả của mẹ đều có con trên lưng. Giấc ngủ của con như thấm giọt mồ hôi của mẹ, vai mẹ làm gối, lưng đưa nôi và lời hát ru từ sâu thẳm trái tim. Con còn là mặt trời, là ánh sáng, là nguồn sống, là niềm vui, là tất cả tương lai của mẹ. Người mẹ gửi gắm vào con với những ước mơ, mơ một ngày đất nước độc lập, con được sống cuộc sống dưới bầu trời tự do. Bài thơ đã viết lên hình tượng về người mẹ Tà Ôi tảo tần, chịu thương chịu khó, giàu đức hi sinh. Tình thương con, thương bộ đội, thương dân làng, thương đất nước hoà quyện vào nhau trong tấm lòng của một người mẹ miền núi yêu nước trong những năm tháng chống Mĩ khó khăn, gian khổ. Hình ảnh người mẹ ấy tiêu biểu cho hình ảnh về những người mẹ Việt Nam nhân hậu và anh hùng.
Nguồn: Sưu tầm
soanvan.me