Dàn ý
Mở bài:Giới thiệu về hoàn cảnh gặp con ngựa
Thân bài:
a. Tả bao quát:
- Vóc dáng
- Bộ lông
b. Tả từng bộ phận
- Đầu
- Bờm
- Mắt
- Thân hình
- Chân
- Đuôi
Kết bài:Nêu cảm nghĩ của em về con ngựa
Bài siêu ngắn
Hè năm trước, em đã được đến thăm trại ngựa của bác Nga. Trong số các chú ngựa ở đó thì em thích nhất là chú ngựa tên là Ngâu.
Bác Nga kể rằng bác đặt tên cho chú là Ngâu vì từ nhỏ chú ngựa này đã rất thích mưa. Ngâu là một chú ngựa cái. Chú có làn da mịn màng, trơn láng, đen như than. Cái bờm của chú như đuôi gà trống to khỏe, cong vểnh lên, dày lông với màu xám tro rất bảnh. Mắt của Ngâu long lanh như đôi mắt của một thiếu nữ xinh đẹp. Mũi của chú nhô, cái miệng rộng rất thích nhai cỏ.
Bốn chân của Ngâu chắc khỏe, có thể đá đổ nhiều thứ. Móng của chú hình vòng cung được gắn thêm cái móng sắt như là đôi dép bảo vệ chân. Đuôi Ngâu dài và óng mượt. Chú rất thích được người khác chải chuốt cái đuôi của mình.
Ngâu chạy rất nhanh. Chú là con ngựa khỏe và chạy nhanh nhất trong trại ngựa của bác Nga.
Các bài mẫu
Bài tham khảo 1:
Đây là bạn của bố, bác hiện đang là chủ nhân của một trang trại ngựa nổi tiếng. Hôm nay, bác ngỏ lời mời chúng ta thăm trang trại của bác một chuyến. Con có đồng ý dạo chơi cùng bố không? Đương nhiên là em chấp nhận rồi. Vì được ngắm cỡi những con ngựa thật sự, thay cho mấy chú ngựa gỗ ở công viên là điều em đã hằng mong ước bấy lâu nay.
Ở trang trại đó không biết bao nhiêu là chú ngựa khoẻ mạnh, khôi ngô. Nhưng em chỉ thích nhất là chú ngựa Bạch Mã có màu trắng tuyết mượt mà. Chà, bộ lông chú đẹp quá! Trắng muốt như màu của những đám mây trắng ngày xuân bồng bềnh trôi. Hai cái tai vểnh lên, xinh xắn, mọc trên ngọn cái bờm thẳng tắp, êm mượt. Đôi mắt luôn mở to, hình quả bàng, mọc lồi về phía trước trông giống như mắt cá sấu, dữ tợn. Cái mũi dài động đậy, lúc nào cũng ươn ướt như người bị cảm. Ngực nở vòng cung. Cặp giò khoẻ mạnh cao ráo. Bốn chân chắc nịch, đi đi, lại lại, lộp cộp nghe thật vui tai. Chùm lông đuôi thướt tha, liễu rũ.
Chú ngựa này khoẻ lắm! Phi như nước đại nhanh như bay. Khi cưỡi chú thì dù đi trên dốc cao cũng chẳng khác gì như đang đi ở giữa đồng bằng. Bây giờ, em mới thực sự hiểu tại sao người dân miền núi lại chọn ngựa làm vật đi lại, thay cho xe mô tô, xe hon đa…Chú ta khoẻ đến nổi em cứ ngỡ rằng: Chú là con Xích Thố ngày đi ngàn dăm mà Đổng Trác đã dâng tặng Lã Bố năm xưa.
Em yêu chú lắm! Vì em biết chú cũng như bao chàng ngựa khác, kéo thồ rất giỏi. Cả gánh hàng nặng đến hàng trăm, hàng ngàn kí chất lên lưng chú, nhưng chú vẫn đi đứng nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất. Có hôm, Bạch Mã còn chở bố con em lên rừng nghe tiếng chim hót, tiếng gió rì rào kể chuyện cổ tích suốt ngày đêm. Tiếng suối róc rách chảy như đang dạo lên bản nhạc vui, cùng tiếng lá cây xào xạc trong nắng sớm… Bao nhiêu thứ đó, bấy nhiêu yêu thương, khiến người ta như đang ngây ngất, đang say say một thứ men gì. Với em Bạch Mã là như thế đó: gần gũi, thân quen và thật khôn ngoan!
Bài tham khảo 2:
Em sinh ra và lớn lên ở thành phố. Vì xa xôi em chưa một lần về chơi quê nội. Hè lớp ba vừa rồi em theo bố về thăm nội, và đó là lần đầu tiên em nhìn thấy một con ngựa kéo xe.
Chiếc xe thổ mộ cũ kĩ càng làm nổi bật hình ảnh con ngựa xinh đẹp, dáng vẻ rất cường tráng. Con ngựa cao hơn một mét khoác một bộ lông màu nâu bóng mượt. Thân hình nó thon thon, chắc nịch. Bờm nó dài được chải thắng cắt tỉa cẩn thận. Đầu ngựa dài,hai lai to,dựng đứng. Hai lỗ mũi ươn ướt phập phồng. Ngực nó nở nang, bốn chân cao to mang móng sắt. Người ta xỏ dây thừng vào mũi ngựa để làm dây cương và choàng qua vai nó cái ách gỗ của cỗ xe thổ mộ. Đứng tại ngã ba đường, chủ xe và chú ngựa kiên nhẫn đón khách. Chú ngựa được cho ăn cỏ và uống nước pha với đường đen trong cái xô luôn luôn móc theo xe. Chú ngựa uống nước trong xô đuôi không ngừng ve vẩy hết sang phải lại sang trái. Chiếc xe chỉ có năm chỗ ngồi. Khi bố con em ngồi vào chỗ, bác xe ngựa ra roi cho ngựa chạy. Chú ngựa chạy đều đều khá nhanh còn bác chủ xe khề khà nói chuyện. Chú ngựa gõ móng sắt lên mặt đường nghe lộp cộp, lộp cộp làm em nhớ tới bài hát bố dạy em hát khi em còn bé: "Ngựa phi, ngựa phi đường xa..."'
Nuôi ngựa rất có ích vì ở nông thôn ngựa là sức kéo thay cho xe vận tải nhẹ. Vùng núi cao, dốc núi gập ghềnh, ngựa cũng giúp con người đỡ nhọc nhằn chùn chân, mỏi gối. Cho nên dù thời hiện đại xe cộ máy móc không thiếu nhưng người dân nông thôn và miền núi vẫn thích nuôi ngựa.
Ngựa là con vật khỏe mạnh, có nghĩa và trung thành với chủ. Trong chiến tranh, ngựa giúp người chiến đấu chống quân thù. Trong thời hòa bình, ngựa giúp nhân dân ta sản xuất. Hình ảnh chú ngựa và xe thổ mộ thật thanh bình, nên thơ, chân chất, mộc mạc như hương đồng gió nội của quê mẹ ngọt ngào.