Dàn ý
I. Mở bài
– Đất nước ta đang trên đà phát triển nhưng vẫn còn nhiều mặt tiêu cực.
– “Bệnh thành tích” là căn bệnh nguy hiểm cần phải được giải quyết triệt để.
II. Thân bài
– “Bệnh thành tích” là gì? Vì sao gọi đó là bệnh?
– Ảnh hưởng của “bệnh thành tích” đối với xã hội như thế nào?
– “Bệnh thành tích” có ở khắp nơi (dẫn chứng).
– Hướng giải quyết vấn đề này ra sao?
– Nguyên nhân gây ra bệnh này và biểu hiện.
III. Kết bài
– Cần giải quyết ngay căn bệnh này để đất nước ngày càng tiến bộ.
– Suy nghĩ của bản thân.
Bài mẫu
Sau khi đánh đuổi được hai kẻ thù xâm lăng vô cùng nguy hiểm là thực dân Pháp và đế quốc Mĩ, nhà nước và nhân dân ta đã không ngừng phấn đấu để đưa đất nước di lên. Thành tựu của những nỗ lực đó là nước ta đang trên đà phát triển, được bạn bè quốc tế đánh giá cao. Nhưng tồn tại song song cùng với sự phát triển đó luôn có mặt trái, mặt tiêu cực. Trong xã hội có nhiều mặt tốt mà cũng không ít mặt xấu này, nổi bật lên là “bệnh thành tích”.
“Bệnh thành tích” là gì? Tại sao lại gọi “thành tích” là “bệnh”? Thông thường ta chỉ gọi bệnh là do vi rút, vi khuẩn làm cho trạng thái cơ thể hoặc bộ phận cơ thể hoạt động không bình thường, vậy mà có thể gọi thành tích là bệnh. Thành tích bản chất của nó là kết quả được đánh giá tốt, là cái người ta đặt ra làm mục tiêu để vươn tới. Vậy, phải chăng con người là vi khuẩn, vi rút, là “con sâu” của xã hội? Vì chính con người dã biến thành tích ấy thành cái xấu, thành một vấn nạn cứ âm ỉ mãi, khó có thể loại bỏ một cách nhanh chóng.
“Bệnh thành tích” còn lây lan một cách trầm trọng sang giáo dục. Trong chương trình “Bạn hãy nói với tôi” của Đài tiếng nói Việt Nam có buổi phát thanh về trường THPT Đức Trọng, Lâm Đồng, vì muốn chạy theo thành tích trường chuẩn Quốc gia nên đã giảm số lớp từ sáu mươi sáu xuống còn ba mươi sáu, khiến một nghìn học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở không được tiếp, tục học. Chỉ vì cái danh ấy mà biết bao học sinh phải nghỉ học.
Rồi trong tháng 10- 2007 trên chương trình thời sự có đưa tin ở một số trường THCS, học sinh lớp bảy không biết đọc, biết viết. Đọc, viết là nhừng điều cơ bản của việc học tập suốt năm năm cấp một, vậy mà không biết thì làm sao các học sinh đó có thể lên lớp, có thể tốt nghiệp cấp hai được. Tất cả cũng chỉ vì căn bệnh thành tích mà ra. Giáo viên lo cho đạt chỉ tiêu tốt nghiệp một trăm phần trăm, phụ huynh học sinh lo chạy chọt, xin điểm để lên lớp. Cứ như thế thì làm sao giáo dục có thực chất được. Ngay khi nhà nước đã ban hành chính sách “ba không” một cách quyết liệt, tình trạng ấy vẫn cứ diễn ra, và ngày càng “nặng” hơn. Hiện nay vẫn còn tình trạng thầy cô dạy thêm rồi “mắm” đề cho học sinh kiểm tra. Vì thế mặc dù những bạn học rất yếu nhưng cứ đi học thêm là điểm cao. Chính sự dễ dãi quá mức ấy đã làm cho nhiều học sinh ngày càng ù lì, ỷ lại hơn. Chính vì điều kiện “tốt đẹp” mà thầy cô dã tạo ra ấy đã đem đến cho học sinh những “thành tích ảo”. Những “thành tích ảo” ấy đã làm nhiều học sinh chọn nhầm ban, ngồi nhầm lớp. Trước tình hình đó chúng ta phải làm gì? Làm cách nào để giải quyết căn bệnh này? Đó là một câu hỏi luôn nhức nhôi. Chúng ta không thể xây dựng một nền giáo dục tiên tiến, một nền giáo dục vững mạnh, sánh ngang tầm quốc tế với căn bệnh “bệnh thành tích” luôn tồn tại như thế này.
Để đẩy lùi nó, mỗi người trong chúng ta phải tự rèn luyện, tu dưỡng bản thân, tự mình đẩy lùi tư tưởng muốn có “thành tích* trong khi bản thân không có thực chất. Nhà nước cần ban hành nhiều chính sách chống “bệnh thành tích” kĩ lưỡng hơn và phải theo dõi một cách gắt gao việc thực hiện để cán bệnh đó không còn là mối lo ngại của đất nước, có như vậy nhà nước mới có cơ hội sánh vai với các cường quốc trên thế giới.
Nguồn: Sưu tầm
soanvan.me