“Diễn giả Le-O Bu-sca-gli-a lần nọ kể về một cuộc thi mà ông làm giám khảo. Mục đích của cuộc thi là tìm ra đứa trẻ biết quan tâm nhất. Người thắng cuộc là một em bé bốn tuổi.Người hàng xóm của em là một ông lão vừa mất vợ. Nhìn thấy ông khóc, cậu bé lại gần rồi leo lên ngồi vào lòng ông. Cậu ngồi rất lâu và chỉ ngồi như thế. Khi mẹ em hỏi em đã trò chuyện những gì với ông ấy, cậu bé trả lời: “Không có gì đâu ạ. Con chỉ để ông ấy khóc”.

Giải thích được nội dung cơ bản của câu chuyện

Đứa bé đạt giải trong cuộc thi vì em là người biết quan tâm, chia sẻ nỗi đau với người khác.

Người được chia sẻ cũng không đòi hỏi gì, chi cần một chỗ dựa trong lúc đau đớn cũng là quá đủ.

Cách em bé quan tâm đến người khác cũng rất “trẻ con”: ngồi vào lòng người hàng xóm. Thế nhưng đó là cách chia sẻ hiệu qua nhất trong tình huống đó.

Bình luận về nội dung câu chuyện

Trong cuộc sông, đôi khi con người gặp phải những mất mát, đau thương cần có một sự đồng cảm từ những người xung quanh.

Biết quan tâm, sẻ chia với người khác là một hành động đẹp. Nhưng cách thể hiện sự quan tâm đó như thế nào còn tùy thuộc ở mỗi người.

Bài học cho bản thân

Trong cuộc sống, có những bài học vô cùng quý giá mà ta học được từ những điều hết sức bất ngờ. Những em bé cũng có những việc làm mà mọi người phải suy ngẫm.

Thấu hiếu và chia sẻ với nỗi đau của người khác là mình đã làm được một việc ý nghĩa. Sống đẹp sẽ nhận được cái đẹp từ cuộc sống.

 Trích: soanvan.me