Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Dàn ý

Mở bài: Giới thiệu em bé định tả

- Em bé tên gì?

- Đó là bé trai hay gái?

- Em bé đó có quan hệ như thế nào với em?

Thân bài:

a. Tả hình dáng

- Gương mặt

- Đôi mắt

- Cái miệng

- Mái tóc

b. Tả tính cách

- Em bé có hay cười không?

- Mỗi khi có người bế, em bé như thế nào?

c. Tả hoạt động

- Bé thường làm gì khi thức?

- Bé tập đi như thế nào?

Kết bài: Tình cảm của em với em bé

Bài siêu ngắn

Bài tham khảo 1:

Bé Kim là con của dì Năm em, bé vừa tròn mười hai tháng. Khi em đến chơi, bé đang đứng trên chiếc nôi gỗ, giậm chân, nũng nịu giơ tay ra đòi bế. Em dang tay đón bé vào lòng.

   Hôm nay bé được mặc một chiếc váy đầm ngắn màu xanh da trời, trước ngực có kết ren trắng và thêu hoa rất xinh. Da bé trắng hồng, mịn màng. Đôi má bầu bĩnh trông rất dễ thương. Em thích hôn thật nhẹ vào chiếc má phúng phình ấy để bé cười lên như nắc nẻ. Cập mắt bé lúc nào cũng mở to, tròn đen lay láy như hai hạt nhãn. Chiếc miệng với đôi môi hồng tươi tắn luôn nhoẻn cười đế lộ mấy chiếc răng sữa nhỏ xíu, trắng muốt trông dễ yêu làm sao! Nhìn xa, trông bé như con búp bê biết khóc biết cười trong tủ kính của hiệu bán đồ chơi ngoài phố. Nhiều khi em lại thấy bé giống chú hề lật đật không lúc nào yên một chỗ, nhất là lúc tập lật, tập ngồi. Đến khi bé được hơn mười tháng, bắt đầu bập bẹ tập nói, bé thường bắt chước các chị làm đủ các động tác, cứ chỉ, kể cả nói từng tiếng rất ngộ nghĩnh dễ yêu. Bé rất hay cười mà cũng lại hay khóc nhè! Chiều chiều em hay bồng bé đi chơi, tập cho bé đi từng bước chập chững. Chưa đi vững mà lại thích đi nhanh nên cứ té hoài. Bây giờ em đã tập cho bé đi được năm bước rồi. Ngày nào đi học về em cũng ghé chơi với bé một chút, khi em đi bé khóc sướt mướt đòi theo, thương làm sao!

   Em rất yêu bé, cố gắng dạy bé nói, tập bé đi cho vững, chơi đùa với bé để bé không nhõng nhẽo với dì và mau chóng biết thêm nhiều điều khác nữa.

Bài tham khảo 2:

Từ ngày có bé Ngọc, cả nhà em vui hẳn lên. Bé Ngọc là con chị hai em. Bé vừa tròn mười hai tháng tuổi, tuổi tập nói, tập đi. Trông bé rất đáng yêu.

   Bé có khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng như trứng gà bóc. Hai má căng mịn, ai thấy cũng muốn hôn. Đôi mắt tròn đen như hai hạt nhãn. Khi bé Ngọc tập bước đi từng bước nghiêng ngả, thấy cả nhà em reo lên thì thích lắm, miệng cười toe toét để lộ mấy cái răng sữa vừa nhú. Nghe tiếng cười và lời động viên của mẹ “giỏi... giỏi”, bé bước nhanh hơn làm cho thân hình lắc lư như con lật đật. Bé Ngọc thường mặc chiếc áo đầm màu hồng, mang tất màu hồng. Tóc của bé được cột bằng chiếc nơ màu hồng nên mọi người thường gọi bé là bé “hồng”. Mỗi lần thấy mẹ đi đâu về là bé gọi “mẹ... mẹ...” nghe không rõ. Nhiều lúc bé nói ngọng làm cả nhà ai cũng cười, bé thích xem phim hoạt hình và ca nhạc. Mỗi lần thấy chương trình ca nhạc của thiếu nhi trên ti vi, bé cùng xoè tay múa theo. Có người nói: “Tuổi thơ là tuổi thần tiên”. Đúng vậy, từ việc nói, đi, ăn, chơi của bé đều thể hiện nét ngây thơ . Bé Ngọc thích chơi búp bê, có lúc ôm cả búp bê lên giường ngủ. Bé lười ăn và còn bú mẹ, nhưng bé ngủ rất nhanh. Mỗi lần bé ngủ, khuôn mặt hiền như vầng trăng của bé trông thật đáng yêu. Mỗi buổi trưa hay tối, mẹ em nằm ôm vào lòng hát ru bé ngủ, bé ngủ nhanh lắm. Giấc ngủ thật ngon lành.

   Bé Ngọc là niềm vui của gia đình em, ai cũng cưng bé. Riêng em, em mong bé chóng lớn để cùng em đi học, cùng em xem phim hoạt hình.

Các bài mẫu

Bài tham khảo 1:

Cô Dậu, giáo viên Trường Tiểu học Hoàng Hoa Thám, bị bệnh vô sinh nên cô không có con. Người ta thường nói là đàn bà không có con rất khó tính. Nhưng cô Dậu lại rất dịu dàng, cô thương học trò như con em ruột thịt của mình. Khi em học lớp 3, nghe cái Trâm cho hay: "Cô Dậu mới xin được một đứa con gái ở bệnh viện Phụ sản tỉnh đem về nuôi".

         Lên lớp 5, em mới được học với cô Dậu. Em thường đến nhà cô học thêm môn Toán trước khi thi học sinh giỏi Toán lớp 5 toàn huyện. Bé Phượng bây giờ đã lên 2 tuổi; em mang họ của cô, nhưng tên của em do bác sĩ Chủ nhiệm Khoa sản đặt cho.

          Em bé thật dễ thương, lần nào đến nhà cô Dậu học, em cũng bế bé Phượng đi ra sân ra vườn. Tay chân em bụ bẫm có nhiều ngấn. Mái tóc xanh mượt. Tai đã được đục lỗ từ khi lên 6 tháng tuổi, giờ đây đã được đeo đôi khâu vàng óng ánh. Làn da trắng trẻo, má bầu bĩnh thơm mùi sữa. Nó nói được nhiều tiếng, đang tập hát bi bô bài "Con mèo lười". Buồn cười nhất là em có cái rốn lồi to, hình như tự biết cái rốn ấy chẳng đẹp, nên em lắc đầu quầy quậy, lấy tay đẩy ra khi nghe nói: "Em Phượng cho chị xem cái rốn đẹp của em nào !".

         Cặp mắt đen huyền mở to dưới hàng lông mi dài, lông mày thanh tú. Nhìn em ngủ thật dễ thương. Em reo lên khi nghe tiếng xe máy. Em gọi rối rít: "Mẹ ơi " Bố Hòa”. Em gọi: "Dì Lan" và đòi cắp cặp sách như đi học.

          Chồng cô Dậu tên là Hòa, chú là kĩ sư điện. Hai vợ chồng cùng tuổi 40. Có lẽ vì khao khát có đứa con, vả lại tính tình cô chú nhân hậu, nên bé Phượng đã trở thành "cục vàng" của cô chú. Bé được chăm sóc thật chu đáo.

          Cô chú mua cho con gái cưng nhiều đồ chơi, trong đó có hàng chục con thú và búp bê quý giá. Lần nào em đến, bé cũng mang đồ chơi ra khoe.

           Thật vui, mỗi khi em đến học hoặc khi em ra về, bé giơ bàn tay trắng hồng, nhỏ xíu vẫy vẫy và gọi: "Dì Lan " Dì Lan !".

Bài tham khảo 2:

Hai vợ chồng chị Sâm dạy học ở Bắc Ninh. Hè vừa rồi, anh chị đưa con về thăm bà ngoại. Bé Phi Yến đã được 20 tháng tuổi.

          Chỉ sau một ngày, nó quen thân hết mọi người: bà, cậu Sơn và dì Bình. Nó bám lấy bà suốt ngày. Cặp chân và đôi bàn tay cháu Yến rất xinh. Móng tay móng chân như những nụ hoa hồng tươi thắm. Cặp mắt sáng ánh lên vẻ tinh anh, dịu dàng. Má bầu lúm đồng tiền thơm mùi sữa. Tóc vàng mượt như tơ. Cổ tay có ngấn, tròn trĩnh đeo cái vòng bạc óng a óng ánh. Chẵn năm, cháu đã biết đi. Bây giờ, cháu đi khá vững. Cháu thích ngồi lên xe máy để được đèo đi chơi. Bé biết gọi mèo, gọi chó. Thích ôm búp bê nằm ngủ. "Bà ơi !", "Mẹ ơi", "cậu Sơn", "dì Bình", cháu cất tiếng gọi rất rõ.

        Chị Sâm bảo: "Nó ghê gớm lắm! Mới tí tuổi đã biết bênh bố, thích mặc áo quần đẹp, đi giày dẹp! Hỏi ai đái dầm, nó chỉ vào con chó bông !... "

         Mỗi bữa cháu Yến ăn được một bát cháo đầy. Cháu thích được cầm thìa để tự múc cháo ăn. Tám chiếc răng sữa trắng nõn, nhai thức ăn chóp chép. Thấy ai làm gì cũng nhìn và bắt chước làm theo. Cháu nói được nhiều tiếng, thích cầm lấy cái điều khiển ti vi, nhấn nút, lắc lắc như người lớn. Cháu đã bắt đầu ê a tập hát và reo lên khi xem phim hoạt hình.

         Hôm trở về Bắc Ninh, cháu Yến ôm chặt lấy bà thơm lấy thơm để. Cháu nắm chặt tay cậu Sơn. Cháu đòi dì Bình bế. Cháu gọi bà, gọi dì, gọi cậu, vẫy tay khi ngồi lên xe ô tô.

          Từ hôm cháu Phi Yến trở lại Bắc Ninh, nhà bà ngoại vắng hẳn. Ai cũng nhớ và thương.

Bài tham khảo 3:

“Bé bé bồng bông, hai má hồng hồng..” . Đó là tiếng hát ngọng nghịu của bé Cúc Phương. Bé đang ớ tuổi tập di, tập nói... Cúc Phương là cháu gái gọi em bằng cô.

   Bé Cúc Phương có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm rất dễ thương. Bé thích mặc áo đầm. Bé có làn da trắng hồng, nõn nà, để lộ những mạch máu nhỏ li ti trên khuôn mặt. Nhìn bé, ai cũng muốn ôm bé vào lòng mà hôn lên đôi má phúng phình của em

   Đầu bé Cúc Phương hơi thon thả, nhỏ như trái dừa xiêm, tóc đen và xoắn tròn. Đôi mắt to đen, tròn như hai hột nhãn. Mũi bé hơi cao và cái miệng chúm chím rất đễ thương. Chân mày dài, mờ mờ cong, cùng với đôi môi đỏ hồng như có ai thoa son. Đôi cánh tay bé tròn tựa như ống chỉ đầy nguyên. Bàn tay, bàn chân năm ngón mũm mĩm xinh xinh. Em thích cầm đôi bàn tay bé vồ vào má em lúc em bế Cúc Phương.

   Bé đi chưa vững vậy mà bé rất thích chạy, đôi lúc còn đòi chơi lò cò với chị. Mỗi khi mẹ đi chợ về, bé hay chạy ra đón, chân bước loạng choạng, băng xiên, hai tay vỗ mừng, cười toét miệng gọi mẹ.

   Bé Phương hay hát, bạn em đến chơi cùng thường dạy bé hát. Bé hát đôi lần là nhớ được ngay. Nhìn cái miệng duyên dáng hát ca, đôi chân xinh xắn bước chưa vững, em thấy thương bé vô cũng, cứ muốn cắn vào cái miệng bé mỗi lần bé ngồi lên xe gọi “i...o, i... o".

   Cúc Phương là niềm vui của gia đình. Vắng bé một buổi là em thấy nhà vắng hẳn đi. Mỗi lần đi học về, em chạy liền đi tìm bé. Em mong bé chóng lớn để được dẫn bé cùng đến trường.

Bài tham khảo 4:

Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi”. Bà em nói đúng bé Tăng Hoà - cháu gọi em bằng cô ruột - vừa chín tháng tuổi đã lẫm đẫm tập đi và bi bô tập nói. Hằng ngày, bé mang lại cho cả nhà em những niềm vui ngộ nghĩnh.

   Tăng Hoà trông mới thật là xinh xẻo. Bé có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm, dễ thương. Khuôn mặt bé tròn trặn, nước da hồng hào, bụ sữa. Tay chân no tròn hằn rõ từng ngấn.

   Tóc tơ đen nhánh phủ kín trên đầu. Đôi mắt đen láy mở to như đôi hạt nhãn ít khi thấy chớp. Đôi má trắng hồng phúng phính, mỗi khi bé cười, hằn rõ đôi lúm đồng tiền và để lộ ra hàm răng mới nhú răng ba chiếc răng sữa trông ngộ nghĩnh lạ.

   Nửa tháng nay, Tăng Hoà lon ton tập đi. Đôi chân bé chập chững từng bước ngắn trông dáng người lắc lư, đầu chúi về trước của bé mới thú vị làm sao. Tuy bị té xuống hoài nhưng không lần nào bé khóc. Bây giờ, trước mặt mọi người, có ai bảo: "Bé Hoà làm ông già đi" là bé đứng lên, lưng cúi lom khom tay vờ chống gậy, bước nghiêng bước ngửa làm ca nhà cười rộ.

   Miệng luôn cười tươi, Tăng hoà cũng đang bi bô tập nói. Bé mới nói sõi được vài tiếng: bà, ba. má, măm. Còn các tiếng khác giọng bé nói ngọng nghịu đến buồn cười. Mỗi lần thấy ai trong nhà sửa soạn đi đâu là bé lên tiếng: "Ti, ti” đòi đi theo. Có điều gì không vừa ý là bé lăn ra nằm vạ. Anh chị của em thường tập con mình chào hỏi ông, bà, cô chú và bất cứ người lớn nào đến nhà chơi. Lần nào, bé cũng ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu: “Dạ! Dạ!”. Những lúc đó, được khen bé thích thú lắm. Nhưng thích thú nhứt đối với Tăng Hoà là được ẵm đi chơi. Khi ấy, đôi mắt sáng ra, bé nhảy lên sung sướng.

   Tăng Hoà là niềm vui của cả nhà em. Từ khi có bé, cả nhà em vui nhộn hẳn lên. Trong nhà em, ai cũng cưng chiều bé cũng mong bé ăn no, ngủ ngon, chóng lớn...

Bài tham khảo 5:

Thằng Nhí giống như con búp bê, cả nhà em ai cũng cưng nó.

   Mới vừa qua thôi nôi vài tuần nên nó còn rất bụ sữa, nước da trắng hồng. Tay chân no tròn. Đầu chỉ lưa thưa một lớp tóc. Hai con mắt long lanh đen như hai hột nhãn. Mỗi khi nó cười để lộ cặp nướu màu hồng tươi với vài cái răng sữa mới nhú nên trông đầy vẻ thơ ngây và rất dễ thương.

   Chị Hai em cứ hôn hít thằng Nhí luôn, vì nó là đứa con trai đầu lòng của chị. Nó vừa mới tập đi. Cứ mỗi chiều gió mát, chị thường ẵm nó ra sân rồi để đứng xuống đất. Chị lùi ra sau một khoảng, vỗ tay kêu: “Nhí, Nhí lại đây con”. Nó chập chững vài ba bước bươn tới ngã chồm vào lòng chị. Chị dang hai tay đón lấy con và vuốt ve nựng nịu nó. Thấy mọi người cười khen ngợi, thằng Nhí hình như lấy làm thích thú, miệng toe toét kêu ba ba.

   Em bắt chước chị Hai, ẵm nó để xuống đất rồi cũng lùi lại. Nó chi lo ngước nhìn xung quanh để trông chờ được tán thưởng, đi chưa được mấy bước đã ngã lăn cù, rồi khóc oà lên. Em lật đật đền cho nó một cái bánh lạt. Nó thò tay lấy và cười rạng rỡ ngay, dù nước mắt hãy còn ướt đẫm. Thật đúng là trẻ con. Khóc đó rồi cười đó.

   Nhìn thằng Nhí, em chợt nghĩ: có lẽ hồi nhỏ mình cũng thế. Mới biết công lao cha mẹ nuôi con từ thuở ấu thơ đến lúc khôn lớn quả thật là to tát dường nào.

Bài tham khảo 6:

         Sau thôi nôi (tròn một tuổi) không bao lâu, cu Thắng đã chập chững tập đi. Đôi bàn chân bé bé xinh xinh lọt thỏm trong đôi giày vải mềm màu đỏ trông dễ thương lạ! Chị Ba dắt con ra giữa nhà rồi buông tay, lùi xa một quãng và âu yếm động viên: “Thắng ơi! Ra với mẹ nào!’’.

        Cu Thắng toét miệng cười, khoe mấy chiếc răng sữa trắng muốt. Hai cánh tay bụ bẫm giơ ra đằng trước. Đôi chân ngập ngừng như sợ ngã. Bất ngờ, bé bước thật nhanh, cái đầu chúi chúi. Những bước chân non nớt, loạng choạng của bé khiến mọi người vây quanh đều xúc động. Thế là bé đã đi được những bước đầu tiên rồi. Chị Ba vui lắm! Ôm chặt con vào lòng, chị hôn lên mái tóc tơ loăn xoăn, bồng bềnh, hôn lên đôi má hồng hồng của con rồi nựng nịu: “Con trai của mẹ giỏi ghê cơ! Chưa tập đi mà đã tập chạy rồi.

         Chừng như hiểu ý, cu Thắng thích chí cười khanh khách rồi lại tiếp tục tập đi. Mười ngón tay nhỏ xíu bám chặt lấy thành giường cho khỏi ngã. ông bà ngoại và các dì, các cậu chăm chú dõi theo từng bước chân của đứa cháu thân yêu.

        Năm phút, mười phút trôi qua. Căn nhà nhỏ vang rộn tiếng hò reo, cổ vũ. Em bật nhạc lên, cu Thắng nhún nhảy, lắc lư theo điệu nhạc khiến mọi người cười nghiêng ngả.

         Mới hơn một tuổi mà cu Thắng đã bập bẹ gọi bà, gọi mẹ. Mỗi lúc ngồi gọn trong lòng bà ngoại, bé rất thích bập bẹ học nói. Bà hỏi: “Cu Thắng có yêu bà không?”. Bé đáp : “Có". Bà hỏi tiếp: “Yêu bà ít hay nhiều?”. Bé đáp: “Nhiều”. Bà lại hỏi: “Yêu bà nhiều hay ít?”. Bé hồn nhiên đáp: “ít”. Cứ thế, hai bà cháu rủ rỉ với nhau. Lát sau, cu Thắng áp mặt vào ngực bà, thiu thiu. Bà vỗ nhè nhẹ vào lưng rồi cất tiếng ru: À ơi! Cái ngủ mày ngủ cho ngoan, Mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về...". Chỉ vài phút sau là cu cậu đã lơ mơ. Bà khe khẽ đặt bé vào võng. Nhịp võng đong đưa đều đều cùng lời ru êm ái của bà đưa bé vào giấc ngủ say nồng.

        Cu Thắng khoẻ mạnh, hiếu động và rất dễ nuôi. Từ ngày có bé, nhà em vui hơn rất nhiều. Tối tối, ba thế hệ quây quần, bên nhau và nhân vật trung tâm bao giờ cũng là cu Thắng. Chị Ba thường bảo dẫu vất vả mấy đi nữa nhưng cứ nhìn thấy bé cười tươi như hoa nở là chị lại hết mệt ngay. Em cũng yêu cu Thắng lắm! Thỉnh thoảng, em lại cho bé ngồi trên lưng rồi làm ngựa cho bé cưỡi. Hai cậu cháu chơi hoài không chán. Cu Thắng túm chặt lấy tóc em, miệng bập bẹ: “Nhong nhong”, vẻ khoái chí vô cùng!