Sông La gắn bó với người dân Hà Tĩnh quê em từ bao đời nay. Ngày ngày, trên mặt nước trong xanh,
Năm 1924, một ngư dân tình cờ tìm thấy bên bờ sông Mã (Thanh Hoá) mấy thứ đồ cổ bằng đồng trồi lên trên đất bãi.
Tôi hé cửa. Yêu tinh thò đầu vào, lè lưỡi dài như quả núc nác, trợn mắt xanh lè.
Ngày xửa ngày xưa, mặt đất trần trụi, chưa hề có dáng cây, ngọn cỏ nênhiu quạnh lắm. Trời bèn sinh ra trẻ con để cho khung cảnh vui lên.
Tuy nhỏ người nhưng tôi ăn rất khoẻ, một lúc hết chín chõ xôi. Vì vậy, người ta đặt tên cho tôi là Cẩu Khây.
Vua cha rất mừng vì tôi đã khỏi bệnh, nhưng ngài lập tức lo lắng vì đêm đó mặt trăng sẽ sáng vằng vặc trên bầu trời.
Người dẫn chuyện: - Bu-ra-ti-nô là một chú bé bằng gỗ có cái mũi dài và nhọn.
Con trai của mẹ tuổi Ngọ, tức là con Ngựa đấy! Ngựa thích đi, thích chạy, chẳng bao giờ chịu đứng yên một chỗ.
Ôi chao! Chú chuồn chuồn nước mới đẹp làm sao! Màu vàng trên lưng chú lấp lánh.
Trong làng tôi, hầu như ai cũng biết chú Tư Chia, không chỉ vì chú là chủ trại xuồng, mà còn vì chiếc xe đạp của chú.
Cách diễn đạt của tục ngữ có những đặc điểm sau khiến người đọc, người nghe dễ nhớ: rất ngắn gọn, có đối, có vần, diễn đạt bằng thơ lục bát.
Khi miêu tả hình dáng bên ngoài của con tê tê, tác giả chú ý đến bộ vảy của nó.