Bài làm 1
Tôi và người bạn của mình đang đi trong rừng thì một chú gấu to lớn, hung tợn nhảy ra định vồ lấy chúng tôi. Bất ngờ, đúng lúc người bạn kia đi trước liền túm lấy một cành cây và trèo lên, anh ta lập tức trốn vào đám lá để lại tôi dưới đất. Tôi không biết trông cậy vào đâu, một hồi hoang mang liền nằm bẹp xuống đất, úp mặt vùi vào cát nằm bất động giả chết. Con gấu từ từ đến gần và dí cái mõm to thở phì phò vào tai tôi ngửi, tôi cố gắng nín thở bất động. Con gấu ngửi mãi, nhưng cuối cùng nó hú lên một tiếng ghê rợn rồi bỏ đi, tôi nhớ ra gấu sẽ không ăn những con vật chết. Tôi lồm cồm bò dậy, phủi sạch đất cát trên người thì người bạn kia cũng trèo từ trên cây xuống, anh ta cười và hỏi tôi: “Ông Gấu thì thầm với cậu điều gì đó?”. Tôi nhẹ nhàng trả lời: “Ông ấy bảo tớ rằng, không nên tin vào những kẻ bỏ mặc bạn bè trong cơn hoạn nạn”. Anh ta bối rối không nói gì, chúng tôi tiếp tục đi khỏi rừng.
Bài làm 2
Tôi và người bạn của mình đang đi trong rừng thì bất ngờ một chú gấu to lớn lao đến định vồ lấy chúng tôi. Tôi đi trước nên nhận thấy trước được nguy hiểm, liền túm được một cành cây và ẩn trong tán lá xum xuê đó. Người bạn kia vẫn loay hoay dưới đất, anh ta không biết trông cậy vào đâu liền nằm bẹp xuống đất và úp kín mặt vào trong cát. Tôi lo cho anh ta nhưng tôi rất sợ nên càng trốn kĩ ở trên cây. Con gấu tiến đến gần, nó dí cái mõm to thở phì phò của nó vào tai anh ta và ngửi, ngửi mãi… Không thấy động tĩnh gì, gấu hú lên một tiếng rồi lắc đầu bỏ đi. Thì ra gấu không ăn những con vật đã chết. Thấy đã an toàn, tôi trèo xuống gặp anh ta, cười và hỏi: “Ông Gấu thì thầm với cậu điều gì đó?”. Cậu ta nhẹ nhàng trả lời: “Ông ấy bảo tớ rằng, không nên tin vào những kẻ bỏ mặc bạn bè trong cơn hoạn nạn”. Tôi xấu hổ vô cùng, không thể mở mồm ra nói được câu gì, chúng tôi cứ thế im lặng đi tiếp.