Võ Quảng đã cảm nhận sự thay đổi của thời gian và không gian từ ngày sang đêm, đó là thời khắc giao ngày. Ngày vẫn còn ánh nắng, nhưng bóng chiều đến nhanh khiến cho con người có chút ngỡ ngàng. Khoảng trời ban ngày vẫn còn xanh thẫm bỗng chốc trở nên tối mò. Tác giả sử dụng những từ ngữ rất gần gũi dễ nhớ, động từ tỏa diễn tả sự vận động thay đổi của quang cảnh. Đó là sự lấn át của bóng chiều. Tất cả những từ ngữ được dùng trong đoạn trong đoạn trích đều rất bình dân, tinh nghịch như lời miêu tả của một đứa trẻ về vạn vật tự nhiên.
Bóng chiều tỏa ra nhanh
Trên các bờ bụi rậm
Đồng quê đang xanh thẫm
Bỗng chốc trở tối mò.
Bóng tối đã nhanh chóng lan tỏa chiếm lấy mọi khoảng không của đồng quê. Nhân vật trữ tình trong bài thơ là một cậu bé, chăn trâu. Trong khoảng thời gian cuối ngày, trâu đã no bụng thong dong ra về. Cậu ta tranh thủ nhìn ngắm bầu trời:
Trâu tôi đã ăn no
Bước giữa trời yên tĩnh
Trâu tôi đi đủng đỉnh
Như bước giữa ngàn sao.
Phép so sánh khiến cho đoạn thơ trở nên cụ thể sinh động, ta dễ dàng tưởng tượng ra một bức tranh đẹp yên bình, vạn vật bước vào trạng thái nghỉ ngơi, đàn trâu chậm rãi thong thả bước đi, trên bầu trời là hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Chắc hẳn em phải là một cậu bé với tâm hồn thơ mộng mới có thế giới tưởng tượng kì diệu đến vậy. Em không chỉ thấy được sự đủnh đỉnh, thong thả chậm rãi của trâu mà con cảm nhận được vẻ đẹp của quê hương mình.